tại sao anh không yêu em
Em không cần phải hỏi lý do tại sao anh luôn luôn ở cạnh bên. Em không cần phải cảm thấy xấu hổ chỉ vì em nghĩ rằng tình yêu của anh dành cho em là lớn lao hơn tình yêu của em đối với anh. Anh sẽ luôn luôn muốn được vây quanh em bởi vì đó là cách thể hiện tình yêu
Anh biết tại sao em hay đi chùa không, vì đi chùa là để cầu chúc, mà cầu chúc là sẽ có Phúc. Anh thì rất yêu đời, và cũng rất yêu em; Anh không phải là cái lò vi sóng, nhưng anh đủ sức hâm nóng trái tim em. Có thể những lời anh nói không phải lời đường mật, nhưng
Không phải do em cố ý, chỉ là em quá yêu anh. 原谅我真的喝醉了 yuánliàng wǒ zhēn de hēzuì le doén leng ủa chân tơ hưa chuây lơ Tha thứ cho em, em thực sự uống say rồi. 因为我真的想你了 yīnwèi wǒ zhēn de xiǎng nǐ le in uây ủa chân tơ xẻng nỉ lơ Bởi vì em thực sự nhớ anh
Em thầm nghĩ tại sao mình không thử đăng lên đây để tìm một nửa của bản thân nhỉ. Lấy hết can đảm, rồi phát huy năng khiếu văn học bẩm sinh của bản thân mới viết được những dòng này, em hy vọng không quá buồn cười hoặc khó hiểu để truyền thông điệp tới anh
Em Yêu Anh! Chương 370: Tại Sao Lại Không Được Xem? trên Dtruyen.com. doc truyen online. Thể loại. Tiên Hiệp; Em Yêu Anh! Chương 370: Tại Sao Lại Không Được Xem? PJH. 19/09/2019. Trước Sau . Hứa Sơ Sơ mắt vẫn hướng về phía trước,
Bon Rencontre Notre Dame De L Osier. Edit Văn Heo🐷 Vương Trường Kiều đưa lưng về phía cửa của cửa hàng quần áo, gọi điện thoại, cô ta là người miệng như cái loa, cách mười tám con phố đều nghe được, huống chi Lý Phi Vân đứng ở trước cửa tự nhiên nghe thấy không sót một chữ. Chờ đến khi Vương Trường Kiều nói chuyện điện thoại xong, quay đầu sang thì thấy có người đứng ở trước cửa, lúc đầu còn tưởng là khách hàng, đang chuẩn bị dùng khuôn mặt tươi cười như cúc hoa chào đón. Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy là Lý Phi Vân, phản ứng đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo liền sử dụng chiêu ác nhân cáo trạng trước "Chậc, chị đứng ở cửa làm gì? Muốn hù chết người à?!" Lý Phi Vân không nói chuyện, yên tĩnh nhìn cô ta. Vương Trường Kiều bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, vội vàng thẳng eo, ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói "Em cũng không có nói sai, cuộc điện thoại vừa rồi chắc chị cũng nghe được, đúng không? Lời nói đó chính là lời mà em muốn nói, chuyện cũng chẳng có gì!" "...Tôi tự hỏi lòng mình, đối xử với các người thật lòng thật dạ như thế..." Môi Lý Phi Vân run rẩy, khàn giọng nói. Vương Trường Kiều khịt mũi coi thường "Thật lòng thật dạ?! Nếu là thật lòng thật dạ, có bản lĩnh thì chị đừng có mà tiêu tiền đi mua quần áo, chị em chúng tôi thì phải mặc quần áo cũ của chị! Chính chị ăn xài phung phí mua quần áo mới thì thôi, thế nhưng lại kêu chúng tôi mặc quần áo cũ của chị để lại, chị nói xem, cái này là đối xử tốt như chị nói sao?!" Khi đó, Lý Phi Vân dùng tiền cũng không phải là của Vương Trường Chí, mà là tiền của ba mình "Cô..." "Cô cái gì cô? Bây giờ gặp nhau rồi thì ba mặt một lời luôn đi, anh trai tôi sẽ kết hôn với chị dâu mới, chị thức thời một chút thì chạy nhanh đi dọn dẹp rồi tự cút đi, đừng có quấn lấy anh tôi không buông! Tôi nói chứ, chị sao lại không có mắt như thế? Chạy nhanh đi rồi ký tên ly hôn, nói không chừng anh tôi còn thương xót cho một ít tiền, nếu chị lại muốn tiếp tục nháo đến gà chó sủa không yên, một xu cũng đừng có mơ mà lấy!" Nói xong, Vương Trường Kiều cầm lấy cây chổi, quơ quơ vào Lý Phi Vân nói "Tôi cảnh cáo chị, sớm cút đi đi, đừng có quấy rầy lão nương làm việc, nếu không đừng trách lão nương trở mặt không nhìn người!" Lý Phi Vân đứng ngây người tại chỗ. Sau một lúc lâu, chờ tới khi Vương Trường Kiều thật sự cầm lấy cây chổi xua cô đi, cô mới chật vật rời đi. Mọi người trên đường tò mò nhìn người phụ nữ trung niên một tay xách túi hành lý nhỏ, một tay lau nước mắt, nhưng không ai có ý định tới chào hỏi một câu. Cô có thể đi đâu bây giờ? Lý Phi Vân không có chỗ để đi, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là cắn chặt răng, có đánh chết cũng không ly hôn. Cứ như vậy, cô dùng số tiền còn sót lại của mình, một trăm đồng tiền đi tìm cái khách sạn rẻ nhất vào ở. Mỗi ngày hai mươi khối, không có nước ấm, không có đồ dùng vệ sinh cá nhân, tất cả mọi thứ đều phải tự mua, ban đêm tới thì lại có vô số con muỗi, nhưng cũng coi như sống tạm qua ngày. Lý Phi Vân ở đây suốt một tuần, trong một tuần này, Vương Trường Chí có đến tìm cô, nhưng cô chính là nước mắt nước mũi chảy tùm lun đầy mặt cũng nhất quyết không chịu ly hôn, cầu Vương Trường Chí hồi tâm chuyển ý, cuối cùng đem Vương Trường Chí làm cho giận không thể áp xuống, không thèm nói chuyện nữa, nói một câu cô đừng hối hận, xoay người liền bỏ đi. Lời này của hắn cũng không nói chơi, nếu Lý Phi Vân vẫn không chịu ly hôn, hắn liền bức cô ta không thể không ly hôn! Vào đêm thứ tám, Lý Phi Vân khắp nơi tìm công việc đều không có kết quả, đang chuẩn bị về khách sạn. Đi trên đường một lúc, nước mắt không kiềm chế được rơi tí tách. Cô lớn tuổi, lại không bằng cấp, nói gì đến kinh nghiệm, làm bảo mẫu thì người ta cũng ngại cô già, trên người tiền tiêu chỉ còn không đến hai mươi khối, bây giờ cô nên làm gì mới tốt? Đúng lúc này, phía sau cô đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Lý Phi Vân hoảng sợ, đi nhanh quay đầu thì nhìn thoáng qua, một người đàn ông thấp bé đang đi theo phía sau cô, vì đèn đường bị hỏng, cho nên thấy không rõ mặt người đó, nhưng Lý Phi Vân vẫn cảm thấy bất an trong tiềm thức. Cô càng đi nhanh hơn, muốn chạy về khách sạn một cách nhanh nhất, hoặc đi tới nơi có người qua lại. Nhưng cô tăng tốc, người đàn ông kia cũng liền tăng tốc, cô thả chậm bước chân, đối phương cũng liền làm theo, cuối cùng Lý Phi Vân sợ tới mức chết khiếp, bắt đầu hoang mang, lo sợ chạy chậm, gã đó tiến lên vài bước ấn cô xuống, che chặt miệng lại, đem người lôi tới một con hẻm nhỏ. Mặc cho cô thét chói tai, gào thét, giãy giụa, đá đánh...Đổi lấy chính là những cái tát cùng đánh đập tàn nhẫn rơi xuống, Lý Phi Vân thống khổ gần như muốn lập tức chết đi! Cô lớn tuổi như vậy...Thế nhưng cũng sẽ có đàn ông cảm thấy hứng thú! ...... Trong chiếc xe hơi xịn cách đó không xa, một người đàn ông thon gầy, anh tuấn đang cầm kính viễn vọng nhìn một màn này, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ phát hiện bàn tay anh ta khẽ run lên. Người vệ sĩ ngồi đằng trước chần chờ hỏi "Ông chủ, chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?" Thi Vinh không nghĩ đi, nếu không đi, người phụ nữ đó sẽ bị cưỡng hiếp, cô ta liền sẽ ly hôn một cách ngoan ngoãn, tình yêu của cô ta cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, đối với Vương Trường Chí chỉ còn lại sự căm hận. Trong trường hợp đó, tình yêu mà anh có được cũng sẽ càng thuần khiết hơn, không lẫn tạp chất. Chính là...."Đi đi." Vì vậy, vệ sĩ đẩy cửa xe xuống, hướng về phía hẻm nhỏ chạy như điên. Đại khái năm phút đồng hồ trôi qua, một tay vệ sĩ xách theo một con chó chết hình dạng giống như một thằng đàn ông, một tay khác đem Lý Phi Vân đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh ôm lấy đi ra. Thi Vinh nhìn vào tay chính mình, bạn nghĩ, tôi ngăn cản chuyện này, không có trơ mắt nhìn nó xảy ra. Nếu như bạn ở đây, hẳn sẽ là cảm thấy, kỳ thật tôi cũng tốt hơn một chút rồi, phải không? Anh ta vẫn như cũ là một kẻ không có lòng đồng tình hay lòng thương hại với bất kỳ người hay vật xung quanh, hai chữ chính nghĩa viết như thế nào, anh ta không biết. Nhưng nếu như anh khỏe hơn, có thể gặp lại cô, nếu như thế anh nguyện ý làm người tốt vì cô. Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn Thi Vinh một cái, không nghĩ tới ông chủ cũng có một mặt giống người bình thường như thế, theo tiên sinh lâu như vậy, ông vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của anh có chút biến hóa. ...... Thời điểm Lý Phi Vân tỉnh dậy, chóp mũi cô tràn đầy mùi dung dịch ô-xy già, khiến cho lông mày cô cau lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, liếc mắt dò xét xung quanh, cô mới phát hiện thì ra chính mình đang ở trong một cái phòng bệnh. Cô đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, tức khắc sắc mặt không còn tí huyết sắc, run rẩy duỗi tay đi sờ phía dưới, bây giờ mới thấy đôi tay mình đều bị quấn thạch cao. "Xương tay cô bị gãy, tốt nhất chớ lộn xộn." Lý Phi Vân theo giọng nói rơi xuống nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, làn da rám nắng, thân hình rắn chắn, khí chất mạnh mẽ, vừa thấy liền biết là nhân vật không dễ chọc. Đây là một sự thật. Các vệ sĩ của Thi Vinh đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, năng lực tự nhiên không còn gì để nói. "Tôi..." Vừa phát ra thanh âm mới thấy cổ họng vô cùng đau rát, Lý Phi Vân khụ hai tiếng, người nọ liền đi đến, rót cho cô cốc nước, đúng lúc này y tá bước vào, liền giao cho y tá, "Cô yên tâm đi, cô không có xảy ra việc gì đâu, ông chủ nhà chúng tôi trùng hợp đi ngang qua, thấy nên cứu người. Tối hôm qua, kẻ bắt cóc đó đã bị ném đến đồn cảnh sát rồi." Nghe thấy câu nói này, Lý Phi Vân mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mỗi khi nhớ đến đêm qua xảy ra sự tình đáng sợ đó, cô liền nhịn không được run như cày sấy. Hơn nữa, bây giờ cô không xu dính túi, làm sao cô có thể chi trả một khoản phí nhập viện đắt đỏ như vậy....Hoảng hốt nghĩ, cô nhớ đến rất nhiều năm trước, khi bản thân còn chưa quen biết Vương Trường Chí, ba mẹ đã đối xử với cô tốt tới cỡ nào. Lúc ấy, cô sợ là đánh chết cũng sẽ không nghĩ đến sẽ có một ngày này. Sau khi uống nửa cốc nước, cảm xúc Lý Phi Vân đã từ từ ổn định, cô cầu xin nhìn về phía người đàn ông, "Anh có thể giúp tôi làm thủ tục xuất viện ngay được không? Tôi, tôi không thể nằm viện..." "Cô yên tâm đi, phí nhập viện ông chủ đã giúp cô thanh toán trước rồi, ngày sau cô chỉ cần nhớ trả lại cho ông chủ là được." Lý Phi Vân khó xử không thôi, cô có khả năng thật trả không nổi....
Edit Văn lòng Vương mẫu thật sự có chút xấu hổ, nhưng tâm thì nghĩ về những gì bà ta nghe được từ người khác và các tin tức trên TV. Chỉ cần nổi lên xung đột, bà ta cứ khăng khăng mình là một bà lão đáng thương bị cưỡng đoạt tài sản, không lẽ Lý Phi Vân thật có thể lấy lại ngôi nhà? Đến lúc đó lan truyền, liệu Lý Phi Vân có còn muốn thanh danh này đó của cô ta không?Dù sao bản thân cũng già rồi, bà ta mới không sợ cùng Lý Phi Vân nháo to chuyện!Vì vậy bà vội tiến lên, giơ tay lần nữa muốn tát Lý Phi Vân, không tát con nhỏ này, cơn giận của bà ta tiêu không xong!Nhưng Lý Phi Vân sẽ ngồi yên trên ghế mặc cho bà ta đánh à? Vương mẫu là người khôn khéo, nhưng bà ta cũng không nên xem mọi người đều là kẻ ngốc! Đội thực hiện cải tạo không chỉ là về dung mạo hay thân thể cho Lý Phi Vân, Quý Ngũ cũng nằm trong đó, kỹ năng tự vệ của Lý Phi Vân là do một tay cậu ta dạy, tuy nói lấy một địch mười không được, nhưng để đối phó với một bà già vẫn dư Phi Vân nhanh chóng bắt được tay Vương mẫu, mỉm cười với bà ta, sau đó tay hung hăng tát một cái vào mặt đối phương!Sau khi làm xong, cô học theo Quý Ngũ chửi một câu thô tục trong lòng, thật con mẹ nó đau, sớm biết rằng đau như thế đã không dùng lực lớn làm chi!Nhiều năm như vậy, Vương mẫu toàn sống trong nhung lụa, một cái tát này làm bà không kịp hoàn hồn, càng miễn bàn Lý Phi Vân dùng bao nhiêu sức, tát đến nỗi Vương mẫu mắt đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa. Phải mất một lúc lâu, bà mới phản ứng lại được, bà ta... Bị người ta đánh, còn là bị cô con dâu trước giờ bà ta vẫn luôn coi thường!Thật là một sự sỉ nhục! Vương mẫu giống như nổi điên, bà ta mở miệng mắng chửi, giương nanh múa vuốt hướng đến Lý Phi Vân. Lúc này, Lý Phi Vân không động thủ, một bóng dáng như tòa tháp đã đứng chắn trước mặt cô, Lý Phi Vân sửng sốt, "Quý Ngũ?""Ông chủ nói cô cần một người vệ sĩ." Anh chàng mặt đen, cao to làm ra động tác nhún vai có chút buồn cười, nhưng nó không ảnh hưởng đến luồng hơi thở mạnh mẽ phát ra từ trên người cậu ta. Ít nhất, Vương mẫu hay bắt nạt kẻ yếu bị cậu ta làm sợ đến mức lui lại vài bước, một cái rắm cũng không dám Phi Vân lắc lắc tay, cảm thấy đau. Cô ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhìn xuống Vương mẫu sưng đỏ mặt "Đây là bà thiếu tôi."Gả vào Vương gia trong hai mươi năm qua, cô đã phải chịu bao nhiêu cái tát từ Vương mẫu, cô không nhớ được. Không thể trả tiền, bỏ quá nhiều muối, quần áo tẩy không sạch sẽ, góc chết trên sàn nhà không xóa sạch... Tóm lại đủ loại lý do, mà cô vì không thể sinh con đành nhịn mẫu còn muốn huyên náo hơn, nhưng nhìn Quý Ngũ giống như nguyên tòa núi, bà không dám xằng bậy. Một lát sau, bà gào khóc, vừa vỗ đùi vừa nguyền rủa Lý Phi Vân, cái thứ không lương tâm, đồ đê tiện, một lòng tốt của bà ta bị con mụ đó tính kế để đoạt đi gia sản, muốn làm bà già tao đây bị bức chết... Cứ thế, khóc suốt hơn mười phút, không quan tâm đến bộ dáng của mình ra Phi Vân mắt lạnh nhìn bà ta gào, lười để ý bà ta, mà Vương Trường Chí từ khi Quý Ngũ xuất hiện, ngay cả việc tiến lên giúp mẹ hắn nói một câu cũng không dám, nhìn bộ dạng hắn, Lý Phi Vân càng thêm hoài nghi bản thân lúc trước có phải mắt mù không, lại đi yêu một tên đàn ông như vậy? Còn về hai chị em Hồng- Kiều, tình thân của các cô một khắc tại đây rạn Phiêu Phiêu cứ ôm đứa con phát ngốc, Lý Phi Vân nhìn cô ta, lộ ra nụ cười nhạt. Hồng Phiêu Phiêu thấy biểu cảm này của Lý Phi Vân, đột nhiên trong lòng đánh cái rùng mình, không biết ý của người đó là gì? Không lẽ... Người đó biết?Các công việc nhà đã được thực hiện nhanh chóng. Trước khi đi, Lý Phi Vân không quên nói cho Vương Trường Chí một tiếng, đợi lát nữa cô sẽ đi một chuyến tới Vương thị, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón. Chẳng qua nhớ Vương Trường Chí cũng là loại người không biết xấu hổ, cô có lòng tốt nhắc nhở hắn ta, miễn cho một lát bị người ta chọi trứng thối vào mặt rồi chửi nhiên, các nhân viên không liên quan gì đến Vương gia, cô sẽ không sa thải chi, một công ty lớn vậy, cô ấy thực sự không có khả năng quản hết, cho nên tốt hơn là thuê một người quản lý nỗi mấy người họ hàng gì đó của Vương gia thì lăn ra từ đâu, trở về từ đó đi thôi, bất cứ ai muốn nó, dù sao cô cũng không cần. Cô không phải Vương Trường Chí, đâu ngu nuôi ra nhiều trùng hút máu như vậy trên công sức do ba cô gây dựng thế vào buổi chiều, mấy đám họ hàng Vương gia bị đuổi khỏi công ty liền chạy tới cửa tìm Vương Trường Chí, nhưng ai biết lúc đến biệt thự thế nhưng hoàn toàn trống rỗng. Hỏi mới vỡ lẽ, bảo vệ nói sáng nay một nhà Vương Trường Chí bị người khác mang hành lý ném ra kia, thời điểm Vương mẫu đuổi Lý Phi Vân đi, chỉ cho cô một túi hành lý nho nhỏ. Bây giờ, thời điểm họ đi cũng không thể mang nhiều đồ, những món trang lấp lánh, đắt tiền, các tấm chi phiếu, sổ tiết kiệm... Một món đều không có, ngoại trừ vài bộ quần áo bên ngoài, Lý Phi Vân cái gì cũng không để lại cho họ một xíu. Thậm chí, cô còn đốt thêm quần áo mà không cho Trường Chí dùng tiền mặt có trên người trước đi thuê một căn hộ nhỏ để ở rồi tính, ai biết còn chưa dọn dẹp xong, đã bị nhóm họ hàng giận dữ đá văng cánh vẫn luôn cho rằng mình đối với đám người thân này tận tình tận nghĩa, nhưng khi họ tìm đến cửa chỉ toàn biết khiển trách, chất vấn, nhục mạ hắn, thế mới phát hiện lúc trước hắn mắt mù, bọn họ chỉ mất việc và nôn ra tiền mà họ đã nuốt, nhưng hắn ta chẳng có gì cả! Vì vậy, hắn bắt đầu bực mình, cầm lấy chai bia ném tới đám đó, luôn mồm kêu gào muốn đồng quy vu hàng Vương gia đều là người linh hoạt, vừa thấy Vương Trường Chí như vậy chả vắt ra được cái gì có lợi, hai lời cũng không thèm nói, quay đầu bỏ đi. Trước khi đi, còn không quên ở "nhà mới" Vương gia dạo quanh một vòng, nhìn xem có đồ tương đối giá trị nào thì tiện tay cầm chị em Hồng- Kiều không khá hơn chút nào. Vương Trường Hồng có một vị trí trong doanh nghiệp nhà nước, bởi vì "tác phong không phù hợp" đã bị sa thải. Căn nhà là dùng tiền Lý thị mua nên cũng bị lấy Vương Trường Kiều khá giống, càng đáng buồn nhất là cô nàng Hồng kia nghĩ có thể cho con trai đi du học, hiện tại đừng nói ra nước ngoài, học ở một trường đại học trong nước đều không đủ sức! Vốn dĩ cửa hàng quần áo của Vương Trường Kiều đã buôn bán lỗ vốn, không kiếm được tiền, bây giờ không có tài chính quay vòng, chỉ có thể nhịn đau bán đi với giá đó, chồng cô ta liền đưa ra đơn ly hôn. Hóa ra đối phương sớm ở bên ngoài có người, chẳng qua vẫn luôn ngại Vương Trường Chí có tiền nên không dám nói ra. Hiện tại, Vương Trường Chí hai bàn tay trắng, ai còn nguyện ý cùng người phụ nữ chán ngấy như Vương Trường Kiều sống chung?Vương Trường Kiều đã chịu quá nhiều đả kích, vẫn nghĩ đến tới cầu xin Lý Phi Vân, rốt cuộc hồi đó Lý Phi Vân đối tốt với cô ta bao nhiêu, bản thân đều nhớ rõ, nhưng có điều cô ta căn bản không thấy được mặt của Lý Phi từng toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, cô không biết ơn, không biết cảm kích cũng không tiếp thu. Bây giờ, trái tim người ta đã băng giá, cô lại muốn vãn hồi, trên thế giới nào có chuyện dễ dàng như vậy?Tuổi Vương mẫu đã lớn, bị nhiều chuyện ập xuống tới tấp, cuối cùng trúng gió! Cũng may không nghiêm trọng lắm, có điều mỗi ngày ốm đau nằm trên giường cần có người chăm sóc. Nhiệm vụ này liền tự nhiên rơi xuống đầu Hồng Phiêu Phiêu, một cô gái còn trẻ như ả, mỗi ngày không chỉ hầu hạ chồng, còn phải lo thêm mẹ già của chồng, làm sao ả chịu nỗi!Vì vậy vào giờ ngọ 11h-13h, ả lén lút cuốn gói tất cả tiền mặt, sổ tiết kiệm của Vương gia. Sau đó, mang theo con trai chạy khỏi, rốt cuộc không bao giờ trở về!Lý Phi Vân đã sớm có lời, ai dám dùng hắn chính là cùng Lý thị đối địch, hình như có người nào đó rất lợi hại chống lưng đằng sau cô ta, Vương Trường Chí khóc không ra nước mắt, tại sao mệnh hắn lại khổ như vậy? Ngay cả đứa em gái nhỏ đã ly hôn cũng dọn về ở chung với hắn, tất cả bạn bè và người thân đều trốn tránh hắn ta như một con quỷ, chỉ vì sợ hắn tìm bọn họ vay ràng hắn là một kẻ có tiền cách đây không lâu, thế nào liền... Vương Trường Chí không rõ, nhưng hắn không cần hiểu, đời này hắn đã bị ấn định phải sống như thế này ta cũng từng suy nghĩ đến việc tìm Lý Phi Vân hợp lại, đáng tiếc hiện tại Lý Phi Vân căn bản chướng mắt hắn. Hơn nữa, bây giờ Lý Phi Vân có rất nhiều tiền, muốn bao nuôi một tiểu chó săn vừa trẻ tuổi, tráng kiện vừa đẹp trai biết săn sóc không khó, hà tất phải để ý đến loại đàn ông như Vương Trường Chí?Điều tuyệt vời nhất là cô ấy nghĩ mình vô sinh, nhưng sự thật là cô ấy không ngờ lại có thai!Sau nhiều năm kết hôn, bởi vì vẫn luôn không thể mang thai, cô cứ cho rằng chính mình có bệnh xấu trong người, mà Vương Trường Chí chủ nghĩa đại nam tử, căn bản không tin vấn đề sẽ phát sinh trên người hắn. Vì vậy, chưa bao giờ đi bệnh viện kiểm tra. Bây giờ cô đang mang thai, đã nói lên thực thực sự sự là Vương Trường Chí có bệnh xấu!Lý Phi Vân cười ha Trường Chí khóc như khi biết Lý Phi Vân có thai, hắn đã đến bệnh viện để làm kiểm tra, thế mới biết thì ra do mình trời sinh t*ng trùng yếu, căn bản không thể làm cho phụ nữ mang thai. Vậy đứa con trong bụng Hồng Phiêu Phiêu kia là từ đâu ra?! May mắn con đàn bà đó đã chạy sớm, nếu không hắn nhảy tới lôi đánh ả tới chết!Tuổi già không có ai chăm sóc, con trai không có bản lĩnh, con dâu bỏ chạy, cháu trai cũng không phải ruột thịt, Vương mẫu tức thở không ra hơi, không ngờ lại sống sờ sờ đem mình tức chết! Từ đó trở đi, Vương Trường Chí chỉ có thể làm những công việc lặt vặt, những ngày đã từng khí phách bừng bừng tiêu tiền như nước sẽ không bao giờ trở tháng sau, Lý Phi Vân hạ sinh một cậu con trai tóc vàng, mắt xanh, công lao đều nhờ vị tình nhân người nước ngoài kia. Cuộc sống của cô ngày càng tốt, mà Vương Trường Chí thì.... Ha Vương Trường Chí vẫn chỉ có thể nhặt rác rưởi sống qua ngày ở những năm cuối đời, con trai Vương Trường Hồng thì không thể tìm được công việc nào ra hồn sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ đành ở nhà mốc meo, thật vất vả lấy được một bà vợ, vẫn xem như lợi hại, Vương Trường Hồng bị ức hiếp đến tức giận cũng không dám thở ra một phần Vương Trường Kiều, cuối cùng cô ta không kết hôn lần nữa, làm bảo mẫu cho người ta đều ngại tuổi cô ta lớn. Lúc này, đừng nói đi mua quần áo mới, muốn tìm một người nguyện đi với cô ta còn không có! Cô ta già đi nhanh chóng, cuối cùng buồn bực mà chết.【Chúc mừng ngươi, Lý Phi Vân đã thành công báo thù, hơn nữa còn thuận lợi xoay người. Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt trăm phần trăm. Tình yêu thu được lần này có độ tinh khiết rất cao, có thể bắt đầu mở ra hành trình ảo cảnh.】Trong phòng một mảnh đen nhánh, giọng nói Thi Vinh mang theo sự kích động không thể khống chế "Ta... Có thể nhìn thấy cô ấy?"【Độ hoàn thành nhiệm vụ lần này vô cùng cao, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi. Đúng là một tên đàn ông điên cuồng, không thể tưởng tưởng được. Nhưng ta muốn thân thiện nhắc nhở ngươi, cô ấy đã hoàn toàn quên mất ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục?】Thi Vinh không chút do dự nói nói thần bí tạm dừng, thở dài 【Ta đây chỉ có thể chúc ngươi may mắn, ta nhắc ngươi một lần nữa, nếu ở cái ảo cảnh thứ nhất, ngươi không thể làm cô ấy yêu ngươi thì linh hồn ngươi sẽ hoàn toàn bị mạt sát. Từ đây trở đi, sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy.】Thi Vinh không chút sợ hãi, do dự, "Bắt đầu đi."Anh ta ở trong thế giới này suốt gần ba mươi năm. Từ khi sinh ra một ngày kia, mỗi ngày mỗi đêm chỉ nhớ một mình người con gái ấy. Anh muốn thấy cô, sự nhớ nhung sắp bức điên anh ta rồi! Thật vất vả chờ đến Lý Phi Vân, cuối cùng cũng có được tình yêu của cô ta và hoàn thành nhiệm vụ lần này. Anh quyết không cho phép mình thất bại dù chỉ một chút!
Tình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn bạn thường, bạn thân và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. Kim Quy From quy quytaichinhtravinh Sent Tuesday, September 16, 2008 1053 AMSubject Trái sake cua em oi, anh nhìn dâu the? Cách đây khoảng hai năm về trước, tôi ngày ngày đi làm về, tối rảnh rỗi thì đi chơi cùng mấy đứa bạn gái, có hôm tụi nó dẫn cả bạn trai đi theo chơi cùng, trong tôi lúc ấy vẫn hồn nhiên vô tư, cứ nghĩ có bạn đi chơi sau một ngày làm việc là đủ rồi. Nhưng tôi chơi có chừng mực, không bao giờ về nhà trễ hơn 9h, nhưng đi riết rồi tôi lại biết thêm thứ mà mình không nên biết là nhậu. Thật tình là tôi không thích tí nào, nhưng sợ bạn bè buồn nên tôi đã theo. Tôi đâu có ngờ là đến hôm nay phải hối hận vì mình lúc ấy sao ham vui quá. Vào một ngày đẹp trời, tôi đi công tác khác chỗ tôi làm. Chuyến đi này đã cho tôi biết được anh. Lần đầu tiên tôi gặp anh trong lòng tôi đã xao xuyến, nhưng khi hỏi ra biết anh nhỏ tôi một tuổi, tôi công tác trước anh hai năm thì tiếng chị lại được cất lên khi ấy. Tôi không thích như vậy đâu nhưng ai biểu mình lớn tuổi hơn. Sau chuyến công tác chúng tôi vui vẻ ăn cơm, sếp tôi và sếp của anh có gán tôi cho một người cùng làm chung với anh. Mọi người ai cũng cho là người ấy tốt lại chững chạc, nhưng đâu ai biết rằng lúc đó ánh mắt nhìn của tôi là cho anh. Nhưng rồi tàn bữa tiệc, tôi về nhà tự nhủ với lòng là đó chỉ là bạn, là đồng nghiệp, là người người em mới quen thôi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, tôi không còn nghĩ ngợi gì nữa vì biết là người ấy đối với tôi chỉ xem là chị em thôi, và lòng tôi lúc này cũng lặng im như mặt hồ không gợn sóng. Tôi cố gắng làm việc cho thật tốt, tránh những cuộc hèn hò đi chơi tụ tập ăn nhậu vì sức khỏe tôi ngày một kém. Tôi biết nếu tôi cứ như vậy hoài tôi sẽ chết sớm, nghĩ đến gia đình em út nên tôi quyết định từ bỏ tất cả, sống thật tốt với chính mình. Tôi đã đóng cửa ở nhà, một căn phòng bé nhỏ, tối về đọc sách nghe nhạc xem phim. Tôi cảm thấy sống như vậy cũng tốt rồi, đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn vô ý nghĩ lắm nhưng biết chia sẻ cùng ai bây giờ. Gần cạnh nhà tôi có anh lớn hơn tôi một tuổi rất mến tôi. Anh là người đàng hoàng lịch sự, công việc ổn định, tôi và anh đi uống cafe đôi lần nhưng vẫn là bạn thường thôi. Chúng tôi nói chuyện không hợp nhau, ý kiến đưa ra mỗi người một ý, thế rồi tôi lại không đi uống cafe với anh nữa. Đối diện nhà tôi có 5 căn phòng cho thuê, tình cờ một ngày tôi lại gặp anh trong các phòng trọ ấy. Tôi hỏi anh đi đâu vào đây thì anh nói đi gặp bạn, hôm ấy anh cũng hơi say nên tôi bảo anh sang nhà tôi uống trà, hỏi thăm anh mới biết anh ở gần nhà nội của tôi. Ánh mắt của anh ngày ấy lại làm cho tôi xúc động. “Người ơi gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?”. Làm như định mệnh đã kiến cho tôi càng ngày được gần anh hơn, cơ quan anh tổ chức chuyến đi du lịch Đà Lạt, tôi là vị khách mời, thế rồi tôi lại được đi chơi chung với anh. Ở Đà Lạt tôi có nhiều kỷ niệm về anh. Anh ơi, anh còn nhớ chú vịt con ở Hồ Than Thở không? Hôm đó chân anh đau nên em phải đạp một mình, mỏi chân lắm, nhưng vui nhiều hơn mệt. Mình đã chụp chung với nhau bao nhiêu tấm ảnh rồi anh nhỉ, em nhớ nhớ nhiều lắm... Từ lúc ấy tim em đã mở ra, lòng mong chờ, em biết mình đã yêu. Về nhà rồi mà lòng mơ tưởng tưởng chừng như linh hồn mình vẫn còn ở chuyến du lịch ấy. Rồi mình gắn bó hơn, anh nhớ đêm sinh nhật của em không? Lần đầu tiên anh nắm tay em, em đã thấy vui vì anh cũng nghĩ đến em. Hôm đó chắc anh say nên không biết, người bạn gần nhà dự sinh nhật của em, anh ấy đã hát tặng em hai bài hát, một bài “người ấy và tôi em chọn ai”, bài kia là “ Ghen chỉ vì yêu”. Anh không hiểu, nhưng em hiểu, và em đã vờ như không hiểu. Để rồi người bạn ấy đã ra đi sau những ngày em bên anh. Anh ấy chọn cho mình chuyến đi công tác thật xa và nói là không muốn gặp em nữa. Tâm hồn em lúc này chỉ có anh thôi, em không quan trọng mọi điều xung quanh, em chỉ biết nghĩ, biết nhớ, biết thương một người, người mà em đã chọn. Em xa lánh tất cả bạn bè, tất cả cuộc gọi, hay tin nhắn em đều không quan tâm. Em chỉ biết là em có anh mà thôi. Rồi anh giới thiệu em cho các đồng nghiệp em là bạn của anh. Mọi người ai cũng biết là hai đứa mình quen nhau, thế rồi giờ đây em không nói được thành lời khi có người hỏi em lúc này hai đồng chí sao rồi? Em chỉ lặng im mà nghẹn ngào nước mắt muốn tuôn như em đã kìm lại, trả lời là vẫn bình thường. Căn nhà nhỏ, một bức tranh mà nó khắc sâu tận tim em, không biết hai chú bibo và bina vẫn khỏe chứ, vắng em rồi không biết chúng nó có nhớ em không hả anh? Em từng mơ ước em sẽ mãi mãi trọn đời ở với anh nơi đây, không nghĩ gì nữa ngoài anh, dù cực khổ gian lao cấp mấy em cũng không hối hận, miễn sao em được anh yêu thì em đã yên lòng. Quán cafe Nắng xanh buồn, nơi đây em và anh đã chia sẻ biết bao niềm vui, nỗi nhớ, anh nói anh thích được ngồi đây, phong cảnh nơi đây rất đẹp. Chúng mình đã bao nhiêu lần đến đây rồi anh nhĩ, anh đã quên rồi, quên cả người con gái đã cùng anh ngồi đây. Chủ nhật nào em cũng đến quán ngồi một mình, nhớ anh, nhớ những ngày mình còn bên nhau. Ôi bao nhiêu là kỷ niệm hiện về trong em, còn anh giờ này đã trong giấc ngủ say nồng. Em nơi đây một mình phơi sương, gió, có hôm em đã dầm mưa về khi đã ngồi chán. Anh đã ra đi không một lời để lại cho em, em không biết mình làm sai chuyện gì. Anh trách né em, lạnh lùng và hờ hững để cho lòng em tan nát, tim em đã đau quặn từng cơn khi nghĩ về anh. Đã bao đêm em nằm khóc một mình, khóc đến mệt mỏi rồi ngủ, tỉnh lại khóc tiếp, không ai đánh mà mình lại thấy đau. Nhiều lần em đã đứng trước cửa nhà anh, chỉ mong được nhìn thấy anh một chút rồi em về, nhưng đều về trong thất vọng. Có hôm anh ngồi cạnh em mà điện thoại anh có tin nhắn của người con gái khác “Vịt con”, anh có biết không? Em đã trắng bao đêm không ngủ được, tại sao em chỉ nghĩ về anh mà anh còn mơ mộng ở nơi xa nào ấy. Ngồi bên em như tim anh không dành cho em, tủi thân mình sao lắm gian truân, em đâu mơ ước lớn lao gì đâu anh, mơ ước của em là có anh thôi. Sao anh còn đùa giỡn với em, nếu không yêu em, anh đến với em làm chi vậy? Tình yêu và tình bạn đều có một giới hạn riêng, người ta sẽ phân biệt được đâu là bạn bạn thường, bạn thân và bạn gái. Anh đã đặt em vào vòng xoáy quanh quẩn ấy, nhưng giữa em và anh đã đi hơn hẳn bạn thân rồi. Anh hiểu không? Chỉ một mình em hiểu, anh đã vờ như không hiểu. Con đường này em đã chọn có buồn thương, đau đớn mấy em cũng chấp nhận. Không thể tâm sự cùng ai được vì ngày trước em đã không nghe ai hết. Khi yêu người trong mắt mình là hoàn hảo nhất. Trái Sakê ơi. Em vẫn nhớ anh dù anh đã thay lòng với em. Em vẫn yêu dù anh không yêu em. Em để anh đi, anh tìm được người bạn gái tốt và anh cảm thấy hài lòng, anh được hạnh phúc thì em sẽ yên tâm. Em vui khi nhìn thấy anh được hạnh phúc. Riêng em sẽ mãi mãi ở quán cafe ấy chờ anh, chờ trong vô vọng, nhưng em vẫn chờ. Nếu có ngày nào anh cảm thấy dừng chân mỏi gối, mong rằng anh hãy nhớ đến em. Kim Quý Trà Vinh.
Truyện Tại Sao Anh Không Yêu Em Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Tại Sao Anh Không Yêu Em một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Tại Sao Anh Không Yêu Em 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Tại Sao Anh Không Yêu Em Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Thể loại Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Trọng Sinh, Sủng, Nữ Cường, Cổ Đại Tags truyện trọng sinh sủng Thi Vinh mặt vô cảm ngồi ở trong xe, nhìn cách đó không xa đang diễn ra một màn khôi hài kia. Trước cổng một biệt thự độc lập, Lý Phi Vân ôm lấy cẳng chân của chồng, khóc lóc thảm thiết, ngẩng mặt lên khàn giọng cầu xin “Trường Chí…Trường Chí, anh không thể đối xử với em như vậy, anh không thể đối xử với em như vậy!!! Chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi…Anh như thế nào lại muốn cùng em ly hôn!” Vương Trường Chí không kiên nhẫn, rút chân muốn đem cô đá ra, nhưng Lý Phi Vân giống như con đỉa khát máu dính ở trên người hắn, mặc kệ hắn đá hay đẩy, cô cứ gắt gao quấn chặt lấy hắn không buông. Vương Trường Chí bắt đầu cảm thấy bực bội, cũng không thèm để ý đến bốn phía tốp ba tốp năm người xem đứng vây quanh, trực tiếp dùng chân đá trúng ngực Lý Phi Vân, lại đá thêm vài cái cho cô té sấp xuống, sau đó khinh thường nói “Tôi đều đã nói đến chuyện ly hôn, cô còn muốn thế nào nữa, hả?” “Ây da, xem bộ dáng hiện tại của chị này, xấu chết đi mất.” Người phụ nữ vẫn luôn được Vương Trường Chí ôm vào trong ngực bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhạo, cô ta có dáng người cao gầy, trước vểnh sau cong, tóc dài uốn thành từng gợn sóng lớn, kính râm môi đỏ, thật đúng là phong tình vạn chủng, tuổi trẻ mỹ mạo. Danh sách chương Chương 1 Người vợ nội trợ bị đuổi ra khỏi nhà Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Hoàn tg1 Chương 11 Ảo cảnh 01-1 Tất cả người bắt nạt em đều đáng chết! Chương 12 Ảo cảnh 01-2 Tắm chung hay không? Chương 13 Ảo cảnh 01-3 Xấu hổ Chương 14 Ảo cảnh 01-4 Lại mềm lòng Chương 15 Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ 5 Chương 16 Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ 6 Chương 17 Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ 7 Chương 18 Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ xong Chương 19 Đại thúc dịu dàng VS Thiếu nữ mắc chứng tự kỷ 8 Tổng hợp Chương Truyện Tại Sao Anh Không Yêu Em “update 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐
tại sao anh không yêu em